top of page
  • Facebook
  • Instagram
  • X

Chương 5 (Chapter 5)

  • Writer: dzung le
    dzung le
  • Aug 7
  • 15 min read

Updated: Aug 9

“Không có sự thiên vị, không có sự phân biệt, không có trường hợp cá biệt nào được tìm ra. Con số đã nói lên tất cả. Chúng ta – không một ai bị loại trừ khỏi cái chết này. Phải chăng đây là sự kết thúc của nhân loại?”

 

Liên Hợp Quốc (UN)

 

Vào mỗi buổi sáng, Atlas đều đến dãy núi phía tây thành phố như thường lệ. Nơi đó anh có thể chiêm ngưỡng cả thành phố và cánh rừng phía nam, bao gồm cả boong-ke hạt nhân lớn nhất trong khu vực. Từng khoảnh khắc của buổi bình minh anh không muốn bỏ lỡ.

“Ánh bình minh thật đẹp, Atlas. Chính nam chỉ còn những gợn mây ti, dải mây tầng kéo dài ra tận chân trời phía đông nam thành phố. Trong nhiều giờ nữa, cơn mưa lớn vẫn tiếp tục.”

“Những cơn mưa thực sự mang lại sức sống cho nơi đây.”

“Họ có thể điều khiển thời tiết trên các trụ O’Neill. Anh nên thấy điều này, bằng mắt thịt.”

“Hành tinh Mẹ đang bị lãng quên. Người ta quên mất rằng đây là mái nhà quê hương họ.”

“Phong trào Xanh trên Trái Đất cùng địa khai hoá Hoả Tinh là câu trả lời chăng?” Ram nhấn mạnh với Atlas.

Atlas bước xuống từ chiếc xe bay, anh đứng một lúc trên sườn vách núi dựng đứng.

Nhìn từ xa, góc nhỏ của thành phố nổi bật lên nhờ ánh rạng đông Mặt Trời. Lớp lớp các toà nhà trông giống như triền núi lớn với đỉnh là các toà tháp nằm ở chính giữa trung tâm thành phố. Xa xa, dãy nhà máy bị bỏ hoang sừng sững trông xám ngắt. In lên chúng là vạt nắng vàng của bình minh, ánh vàng này thi thoảng mờ đi do bầu trời còn vần vũ mây đen. Boong-ke hạt nhân cùng cánh rừng khu ngoại ô ẩn hiện qua lớp sương mù nhẹ khi nhìn từ khoảng cách xa.

“Ngay tại chỗ này. Nguồn cảm hứng của ta ở ngay đây thôi.”

“Một bà mẹ vĩ đại đang lâm bệnh, chờ những đứa con của mình hành động.” Ram đáp lại Atlas.

Atlas chờ đợi Mặt Trời lên cao, tuy vậy bầu trời không thoáng đãng hơn là mấy. Anh liền trở lại chiếc xe của mình và khởi hành bay về phía ngoại ô. Anh không muốn đến trễ cuộc phỏng vấn đầu tiên tại Uỷ ban Di cư ngoài không gian.

 

 

Uỷ ban Di cư là toà nhà hai tầng, có khoảng sân trước rất rộng – nơi đã chứng kiến hàng trăm người đến rồi rời đi mỗi ngày. Hàng trăm chiếc xe bay tấp nập đỗ xuống bãi đáp trải dài hết phần đất theo chiều ngang của toà nhà, rồi hàng chục chiếc khác bay lên không trung.

“Hôm nay chúng ta có rất nhiều người,” Atlas nói trong khi tay anh hạ cần lái. Chiếc xe anh điều khiển từ từ hạ xuống bãi đáp. Trước mặt anh là các người máy ra hiệu cho con người ra khỏi xe, và xếp thành từng hàng di chuyển để việc hạ cánh an toàn nhất có thể. “Hẹn gặp lại vào đầu giờ chiều, Ram.” Atlas nói trong khi tay bấm nút tháo đai an toàn.

“Chúc anh may mắn, Atlas!”

Không thể u tối hơn, khung cảnh này thật đáng sợ. Hy vọng tất cả sẽ suôn sẻ, Atlas nghĩ. Anh bước ra khỏi vùng được đánh dấu là bãi đậu xe. Anh nhìn thấy một hàng dài các trụ an ninh làm nhiệm vụ quét mống mắt và kiểm tra sinh trắc học, cứ cách vài mét là có một chiếc.

Nơi đây Atlas có thể tìm thấy đủ các lớp người biến chuyển và rất nhiều người đủ mọi tầng lớp đến từ nhiều nơi khác nhau trên thế giới. Điều này có thể dễ dàng nhận ra nhờ khung cảnh con người pha lẫn với máy móc. Tiếng nói chuyện của nhiều ngôn ngữ khác nhau xen lẫn với tiếng cười đùa rồi thậm chí tiếng quát mắng chửi rủa từ một vài người nóng tính đang đứng xếp hàng.

Trước mặt Atlas bây giờ là hàng dài nhóm gammabeta với hai đến ba người máy cùng một nhóm an ninh là các alpha có nhiệm vụ giữ trật tự chốt kiểm tra an ninh trước khi đi vào toà nhà của Uỷ ban.

“Xin lỗi, ngài có phải là Warders. Atlas Neumann Warders?” một người máy tiến lại gần Atlas hỏi.

“Đúng. Tôi là Atlas Warders.”

“Tôi là trợ lý vòng ngoài của ngài Joshua Breton. Hy vọng ngài đã nhận được thư từ ngài ấy.”

“Không có gì, liệu tôi có thể cắt ngang dãy người đang xếp hàng này?”

“Chắc chắn rồi.”

“Tôi rất sẵn sàng.” Atlas vui vẻ đáp lại và lập tức bước ra khỏi hàng dài lố nhố những con người đang rất nóng lòng để bước vào toà nhà của Uỷ ban.

“Mời ngài, Warders! Tôi đang triệu tập những người được phỏng vấn đặc biệt.”

“Cảm ơn.”

“Hãy theo tôi trước khi tôi có thêm vài người khác nữa.”

“Liệu tôi có thể giúp⸻”

“Không cần thiết. Việc nhận diện khuôn mặt có thể dễ dàng thực hiện bởi tôi, cảm ơn ngài!”

Đi giữa hai hàng người kéo dài ra tận bãi đậu xe của toà nhà, Atlas cùng một nhóm người được người máy ở khu vực an ninh đưa vào bên trong. Bên trong sảnh chờ, từng nhóm người đứng theo tốp, chờ được mời vào phỏng vấn, số còn lại thì đứng riêng lẻ. Tất cả tạo lên khung cảnh đầy những trạng thái cảm xúc khác biệt và đối lập nhau.

Được chỉ hướng đi tiếp theo vào sâu bên trong tòa nhà, Atlas liền đi thẳng tới căn phòng ở góc hành lang.

Thư ký Connie đang đứng chờ anh, cô hướng tay thẳng vào trong phòng, “Xin mời, anh Warders!”

Atlas bước vào trong. Căn phòng được chia thành hai khu vực rõ ràng. Phòng làm việc của thư ký, đa phần là do người máy túc trực; phòng còn lại do con người đảm nhiệm, thành viên được đề xuất bởi Hội đồng quản lý tại Uỷ ban Di cư. Khu vực làm việc của người máy được thiết kế sao cho con người có thể thay thế bất cứ lúc nào. 

“Ngài Breton đang chờ anh,” Connie đi ngay sau Atlas, chỉ hướng cho anh vào trong phòng làm việc của trưởng văn phòng.

“Cảm ơn cô!”

Bước vào trong là một không gian tĩnh lặng bất ngờ.

Atlas nhẹ nhàng tiến đến gần bàn làm việc. “Xin chào, ngài Breton!” Anh cất lời.

“Mời ngồi, anh Warders!” Giọng nói chắc nịch lên tiếng, đáp lại lời chào của Atlas. “Tôi là Joshua Breton, gamma. Joshua Mũi bạc, anh có thể gọi tôi bằng cái tên này.”

Trước mặt Atlas là người đàn ông có vóc dáng cao lớn và cái lưng to bản. Ông đứng tuổi và hói đầu. Khuôn mặt ông loé lên thứ ánh sáng màu bạc, Atlas có thể thấy rõ. Đó là chiếc mũi của ông. Trên tay ông là điếu xì gà vừa mới châm lửa. Atlas cũng chăm chú nhìn ra phía sau, một vườn cây nhỏ đóng kín, phía bên trên là ô thoáng để lọt ánh sáng Mặt Trời chiếu xuống.

Breton vội đi vòng qua bàn làm việc, lấy chiếc PDA[1] ở trên kệ sách, xong trịnh trọng nói, “Tôi đã đọc qua hồ sơ của anh. Tiến sĩ Warders, con người tự nhiên, chuyên gia về hệ sinh thái, từng làm việc cho tổ chức Phong trào Xanh. Thật sự ấn tượng, thật sự vậy!”

Atlas lúc này đã an toạ. Anh ngồi nhìn đôi chân của Breton, khi mà bàn làm việc đã che đi phần nào nửa dưới của ông ban nãy. Đôi chân nhân tạo[2] được ghép vào phần thân trên đồ sộ, nếu không muốn nói là to béo và thô kệch. Đây là lớp người gamma, thuộc nhánh cyborg – đánh dấu sự chuyển mình của nhân loại. Lớp gamma với hơn mười phần trăm thành phần là cơ khí cùng giao diện người-máy, phần nào khiến cho ranh giới giữa sinh học và máy móc trở nên mờ nhạt. Và sau cùng là biến mất hoàn toàn khi phần trăm cơ khí được tăng lên như các lớp gamma, delta, psi, omega. Atlas đáp lại sau vài giây quan sát, “Cảm ơn ngài Breton! Một chút ấn tượng sẽ đem lại những kết quả bất ngờ, ngay cả với tôi, thưa ngài!”

“Phong trào Xanh. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi không chắc về nó, tiến sĩ Warders.” Breton đặt câu hỏi đầu tiên, câu hỏi của ông thúc giục Atlas một chút. Ông rít một hơi thuốc dài, kèm theo là thứ âm thanh xì xèo nghe thấy rõ. Thứ tiếng khiến Atlas liếc nhìn và cảm nhận chừng vài giây.

“Tan rã,... kết cục như ngài thấy ngay ngoài kia.”

“Anh có thể nói rõ hơn được không?”

“Nguồn kinh phí khổng lồ đã bị cắt. Vì những xung đột dữ dội, nhiều biến đổi mạnh mẽ xảy đến nên kế hoạch đã bị dừng lại. Họ muốn tập trung vào lĩnh vực khác, không phải là khôi phục hệ sinh thái. Điều đó dần trở thành không thể, ít nhất là đối với họ.”

“Tôi rất tiếc, tiến sĩ.”

“Dòng thứ hai trong hồ sơ cũng nêu rõ kết cục, ừm⸻đối với tôi,” Atlas nhấn mạnh.

“Anh đã thất nghiệp được bao lâu rồi, tiến sĩ?”

“Bốn tháng, thưa ngài!”

“Và bao lâu cho quyết định gửi hồ sơ tới Uỷ ban?”

“Vài phút, có lẽ vậy.”

“Một quyết định khó khăn.” Breton gật gù. “Đây là tấm vé một chiều, việc di cư ra ngoài không gian là vĩnh viễn và mãi mãi không thể trở về Trái Đất, điều này mong anh thông cảm. Nhiều nỗ lực đã được thực hiện để biến nó thành tấm vé khứ hồi hoặc hai chiều nhưng lúc này⸻quả thực, rất khó khăn.”

“Tôi hiểu.”

“Nhưng chúng ta đã làm rất tốt, tiến sĩ Warders!” Giọng Breton dần hùng hồn hơn, “Minh chứng là ngày hôm nay, Uỷ ban Di cư của Liên Minh đã tiếp đón rất nhiều các công dân tương lai. Trước mắt đây sẽ là buổi phỏng vấn đầu tiên, cuộc trò chuyện giữa chúng ta còn được đánh giá bởi các thành viên khác trong Hội đồng nữa.”

Atlas giữ im lặng. Mắt anh chăm chú một hồi ra vườn cây phía sau Breton, trước khi ông đặt câu hỏi tiếp theo. Dường như ông đã đọc được ánh mắt anh, câu hỏi xua tan đi sự thất thần của anh.

“Mũi bạc, anh thấy thế nào?”

“Bằng bạc ư, tôi cũng không ngờ. Nhưng rất⸻ổn, thưa ngài!”

“Nhiều người ngạc nhiên vì điều này. Với tôi, nó rất thời trang. Phía sau là cả câu chuyện dài.” Breton từ từ lại gần ghế. Ông ngồi xuống và tựa lưng nhẹ nhàng ra sau. Đoạn xoay ghế về phía Atlas, ông nói, “Tôi tự hào vì trở thành beta, tiến sĩ Warders. Những xung đột giữa con người tự nhiên và cyborg lẫn con người biến chuyển[3] vẫn còn dai dẳng.”

“Chưa có hồi kết,” Atlas nhún vai nói, với vẻ mặt khá thoải mái. “Tôi không bất ngờ vì điều này, nhưng quả thực tôi không có hứng thú với các đảng phái.” Nụ cười nở trên khoé môi anh.

“Họ cần những công dân thực chất. Việc trục xuất không dễ dàng thực thi. Trong khi đó, hồ sơ của anh rất rõ ràng. Đó là một điểm cộng. Về phần gia đình anh, tôi rất lấy làm tiếc về cha mẹ anh. Ông bà Warders. Tôi rất tiếc!” Breton rít hơi thuốc dài, ông thở nhẹ làn khói rồi trầm ngâm, “Đức tin, hậu nhân loại, chính quyền, chống chính quyền, phi chính phủ, Trans. Tất cả đã chia lìa nhân loại. Ở đây chúng tôi đã chứng kiến nhiều thứ kinh khủng hơn anh tưởng, tiến sĩ. Về con người, về tầm nhìn, về sự cân bằng đang mất ổn định hơn bao giờ hết.”

“Điều này đang xảy ra với biết bao số phận ngoài kia, thưa ngài!”

“Anh biết gì về Liên Minh nào?”

“Tôi đã dành thời gian tìm hiểu,” Atlas đáp lại với một giọng điệu phấn chấn hơn. “Liên Minh nhân loại, phiên bản trong không gian của nhân loại, không ngừng mở rộng, thống nhất sự định cư của con người trong không gian sâu. Đặc biệt là sau những sự kiện biến đổi khí hậu siêu cực đoan, thời kỳ dịch bệnh hoành hành, rồi Trans và cả sự sụp đổ của các quốc gia trên Trái Đất nữa. Họ muốn giải quyết mọi vấn đề xuyên quốc gia, như một thể thống nhất.”

Breton gật gù trước câu trả lời của Atlas.

Atlas tiếp tục trình bày, “Tự nhiên thực sự thu hút tôi, ngài Breton, thay vì tổ chức hay các yếu tố trị vì.”

“Anh nghĩ thế nào về Trans? Thuyết âm mưu chăng? Hay một cuộc tấn công có chủ đích của tổ chức bí mật nào đó? Cuộc cách mạng, thế lực siêu nhiên, người ngoài hành tinh hay là một dạng giả lập ác tính đối với nhân loại?”

“Không chỉ con người chịu tổn thương, tất cả mọi thứ phải hứng chịu, kể cả tự nhiên. Câu trả lời có lẽ nên dành cho sự tình cờ nào đó, thưa ngài.”

“Nhiều giả thuyết được đưa ra. Tôi không phải là chuyên gia nhưng tôi vẫn ngâm cứu chúng hàng ngày. Sự sống thật mong manh, mọi thứ thật thảm khốc, những khoảnh khắc tươi đẹp khan hiếm làm sao.” Dường như Breton hạ giọng. Tiếng thở dài của ông khiến cuộc nói chuyện như ngưng lại trong giây lát.

“Như ngài nói, chúng ta làm rất tốt. Nhân loại đã chống chọi, đã chuyển mình, thưa ngài. Nhưng tất cả vẫn chưa đủ.”

Đủ? Đúng, tôi đồng ý. Hừm, chúng ta đang thiếu gì đó ở đây. Xem nào,” Breton kết thúc câu nói khi ông nhổm người dậy. Ông tiến tới chiếc tủ kính ở góc phòng – nơi tiếp giáp với ô cửa kính khổng lồ nhìn ra vườn cây phía sau. Breton lấy ra chai brandy kèm theo hai ly nhỏ. “Sản phẩm từ Aoife, trụ O’Neill, tiến sĩ Warders. Có lẽ anh sẽ bất ngờ. Và rằng⸻chúng ta nên trân trọng những phút giây này!” Breton nói với vẻ mặt hân hoan hơn.

Aoife! Atlas chợt nhẩm lại cái tên nơi mà anh đăng ký hồ sơ nhập cư.

Atlas không lấy làm lạ với những sản phẩm rượu xa xỉ như thế này. Việc định cư ngoài không gian của nhân loại như trụ O’Neill, các khu định cư theo kiểu vòng xuyến Stanford, mạng lưới các thành phố ở Hoả Tinh, Europa, Ganymede, Callisto, Titan[4], rồi Mặt Trăng hay Kim Tinh là nơi được nhân loại nói chung và Liên Minh nói riêng tập trung phát triển và thay thế dần cho nhiều nơi trên Trái Đất đang bị tàn phá nghiêm trọng bởi loài người lẫn chuỗi biến cố thảm khốc xảy tới đối với toàn bộ cá thể sinh học trong suốt thế kỉ vừa qua. Đây là những hậu quả chưa phải là cuối cùng từ việc phát triển lẫn xu hướng tiến qua điểm kỳ dị công nghệ cách đây đã hơn một trăm năm.

“Chúng ta đều phải trả giá,” Atlas nói trong khi Breton tháo nút gỗ từ chai brandy ra và nhẹ nhàng rót vào hai ly đặt ngay trước mặt. “Trụ O’Neill đã làm tăng sự kiệt quệ nguồn tài nguyên thiên nhiên trên hành tinh Mẹ, thưa ngài.” Lời nói của Atlas ngày càng sắc bén hơn, “Và cả vùng vành đai các Tiểu hành tinh, Mặt Trăng, vệ tinh của các hành tinh trong Hệ Mặt Trời nữa, thưa ngài. Tôi không có bằng cấp về lĩnh vực khai khoáng trong không gian hay địa chất học thiên thể, nhưng cuộc chiến về khai thác các tiểu hành tinh đang nổi lên gần đây. Ừm, đó là xu hướng tất yếu.”

Breton liền nhấc ly lên rồi quan sát tỉ mỉ thứ màu có trong ly rượu. Ông lắc mạnh tạo vòng xoáy chuyển động nhẹ cho rượu bên trong ly. Ông đưa ly cho Atlas, với vẻ mặt thân thiện, “Nào! Đại gia đình Warders! Tôi thực sự mến mộ cách mà nhiều người họ nói về bác sĩ Harper, cùng con cháu ông, tiến sĩ Warders!”

“Cảm ơn ngài!” Atlas đưa tay nhận lấy ly rượu từ Breton. Anh cũng hưởng ứng theo Breton bằng cách giơ cao chiếc ly lên.

Hai người chậm rãi thưởng thức hương vị của brandy rồi lập tức uống cạn ngay ly đầu tiên. Khoảnh khắc Atlas nhận ra rằng ngài Breton và anh có thể hiểu được những thông điệp đến từ vũ trụ.

Và rằng, với Atlas, có thể cuộc phỏng vấn này sẽ thay đổi cuộc đời anh mãi mãi.

“Theo anh thì đâu là điều vĩ đại nhất về Binary Foundation?” Breton đặt câu hỏi với vẻ mặt thân thiện hơn bao giờ hết. Miệng ông chóp chép sau khi thưởng xong ly rượu đầu.

“Lan toả sự đoàn kết và thịnh vượng. Mọi người vẫn hay nói Tyndall, các thành phố trên Hoả Tinh rồi đến New Brooklyn, New Laurentia, Aoife đều không thể tồn tại nếu không có họ, Binary Foundation.”

“Tôi đồng tình với quan điểm của anh.” Ông tiếp tục, “Anh nghĩ sao về kỷ nguyên chúng ta sinh ra rồi lớn lên, nơi chúng ta hít thở bầu không khí còn trong lành trong từng phút giây như thế này?”

“Ý ngài là cyborg? alpha, beta, gamma, thậm chí xa hơn nữa,” Atlas nhấn mạnh đến tên các lớp người biến chuyển.

“Chính xác! Phổ Nhân loại tuyệt đối là những gì mà chúng ta phải đối mặt.” Dừng khoảng chừng vài giây, ánh mắt Breton hướng về phía Atlas. Vẻ mặt ông trở nên nghiêm nghị. “Qua buổi nói chuyện tôi hy vọng đã có thể hiểu được động cơ, thái độ của anh về khoảng cách và sự khác biệt giữa chúng ta. Tự nhiên, ừm!⸻và nhân tạo.”

“Vốn dĩ chúng ta đã có những chia rẽ, thưa ngài. Giờ thì nó rõ ràng hơn bao giờ hết, điều này thật phiền toái, nhưng thực sự chúng ta đã làm nên những điều lớn lao. Thế giới với Phổ Nhân loại không phải là chủ đích cuối cùng của Liên Minh, thưa ngài.”

“Vậy động cơ của anh là gì, anh Warders?” Breton nói trong khi rót rượu lần hai. Ông vội vàng nhấp môi thưởng thức ly brandy thứ hai sau khi rót.

“Động cơ ư? Ắt hẳn xuất phát từ buổi dã ngoại của cha tôi, tôi nghĩ vậy. Chuyến đi tới dãy Yellowstone, nơi ngắm trọn vẹn được toàn bộ thành phố và bìa rừng phía nam. Cha tôi nhớ những dải màu xanh thẫm cùng bầu trời trong xanh cao vút không gợn mây của mùa hè năm ấy. Cái khoảng thời gian mà khi ông chỉ cao đến thắt lưng tôi. Điều thật tuyệt là ông có thể mô tả một cách sinh động và chi tiết quang cảnh thành phố khi đó. Dường như tất cả mọi thứ, khi nhìn từ Yellowstone. Giờ thì tất cả đã thay đổi, khó đoán và trở nặng.”

Trở nặng? Ý anh là bệnh tật?”

“Tôi đã tưởng tượng ra một bà mẹ đang lâm bệnh. Bà ấy là mẹ Trái Đất, mẹ Thiên nhiên. Nhưng điều này thật nực cười,” Atlas vội gượng cười, ”có lẽ toàn bộ động lực của tôi xuất phát từ đó thưa ngài.”

Breton gật gù theo câu trả lời của Atlas. “Tôi hiểu lí tưởng đó, anh Warders. Nhưng bằng cách nào? Cách nào vậy? Ý tôi⸻đây là chuyến đi mà một đi không trở lại.” Ông bày tỏ sự ngạc nhiên trước những động lực mà Atlas có.

“Đây là điều tôi thắc mắc bấy lâu, có lẽ sẽ không khó nếu kết hợp với đúng dự án và đúng người có tầm ảnh hưởng.” Atlas đưa tay lên vuốt cằm và nói. “Phong trào Xanh từng là dự án như vậy. Tôi đã tìm hiểu các dự án tương tự như thế trong không gian Liên Minh, thưa ngài.”

“Tôi có thể hiểu tham vọng của anh, nhưng không gian Liên Minh vốn rối ren và đầy trắc trở.” Breton thở dài khi kết thúc câu nói. Ông chêm vào, “Dù sao thì, một ngày nào đó tôi sẽ đứng trên sườn dãy Yellowstone và chiêm ngưỡng giấc mơ của cha anh trở thành hiện thực.”

“Cảm ơn ngài vì đã thấy được điều đó trong tôi,” Atlas cười tươi nói. “Tôi hứa điều đó nhất định sẽ xảy ra.”

Breton cười tươi. “Anh từng trải qua môi trường trọng lực thấp chưa?”

“Tôi chưa, nhưng tôi biết có nhiều cộng đồng xa xôi sống trong những môi trường như vậy. Họ đến, sống và định cư. Trọng lực thấp, tối tăm, lạnh lẽo, nằm trong Hệ Mặt Trời mà lại cách xa Mặt Trời. Vùng vành đai Tiểu hành tinh, thưa ngài.”

“Cư dân ở đó trông thật quái đản! Hừ, họ không giống chúng ta.”

“Tự nhiên không cho họ cơ hội. Tuy vậy đây là một nơi đầy ắp những cơ hội lớn cho tương lai của họ và thậm chí của chúng ta nữa.”

“Tôi hiểu. Anh nhất định phải kể cho tôi nghe về họ.”

“Nếu như buổi phỏng vấn hôm nay có thể tạo được tiền đề, thưa ngài!”

“Anh sẽ phải trải qua vài vòng phỏng vấn về Đạo đức Nhân loại tuyệt đối. Hy vọng anh cũng sẽ chịu được những thay đổi của cơ thể trong suốt khoảng thời gian kiểm tra sức khoẻ ở môi trường trọng lực thấp, anh Warders.”

Đạo đức Nhân loại tuyệt đối? Một thứ mới nổi. Nó tập hợp của vô vàn điều luật hay quy tắc, đạo đức ứng xử không chỉ giữa người với người mà còn giữa người với cyborg, người máy sinh học, AI, thậm chí cả upload[5].

Nhiều cá nhân cho rằng đây là sản phẩm từ thời đại máy móc hóa lên ngôi, một số thì lại cho rằng Binary Foundation đang tạo đà cho quá trình này phát triển vượt bậc kể từ thời kỳ Cách mạng Lớn diễn ra. Máy móc hay cơ khí dường như trở thành thành phần không thể thiếu trên cơ thể sinh học con người. Những phần cấy ghép giờ đây không chỉ nhằm mục đích phục hồi hay tăng cường chức năng phục vụ trong môi trường ngoài không gian mà nó đã tiến dần ra tận cùng ranh giới của sự biến chuyển – sự dời đổi từ người trần mắt thịt thành nửa người nửa máy.

“Tôi sẽ làm tốt nhất có thể, thưa ngài!”

“Tốt, anh Warders!” Breton dựng người dậy. Ông ra tín hiệu cho anh biết cuộc gặp đã kết thúc. “Cảm ơn anh đã đến đây!” Tay ông trỏ ra ngoài, với hy vọng Atlas hiểu rằng còn tá người nữa đang chờ ông phỏng vấn.

“Cảm ơn ngài.” Nói xong, Atlas liền đứng dậy. Anh tự tin bước ra khỏi phòng.

Mọi thứ đối với Atlas dường như chỉ mới bắt đầu. Một sự khởi đầu, mà có thể với anh, vĩ đại hơn tất cả.




[1] PDA (Personal Digital Assistant): máy tính cầm tay, loại máy tính chỉ có chức năng đọc, ghi, và lưu trữ các nội dung văn bản.

[2] Nhân tạo hoặc máy tức phần thay thế da thịt hữu cơ bằng các bộ phận có tính máy móc (hay cơ khí).

[3] Trong tác phẩm này, tác giả sử dụng con người biến chuyển hoặc con người tăng cường là một. Cyborg sẽ chỉ những người có mang trong mình thành phần cơ khí hoặc máy móc hoặc giao diện người-máy. Như vậy, con người biến chuyển/tăng cường bao gồm cả cyborg (tác giả có thể dùng cụm từ này, mang nghĩa rộng hơn để nói về cyborg).

[4] Titan: tên một mặt trăng của Thổ Tinh.

[5] Upload trong tải tâm trí (Mind upload): là phần mềm, chương trình hay thực thể giả lập não bộ sau khi quá trình về mô phỏng toàn bộ não (mang tính chất giả tưởng)  được hoàn tất, trong đó việc quét não được sử dụng để mô phỏng hoàn toàn trạng thái tinh thần của cá nhân trong máy tính. Sau đó, máy tính sẽ chạy mô phỏng quá trình xử lý thông tin của não, sao cho nó (hay upload) sẽ có phản ứng về cơ bản giống như bộ não ban đầu và trải nghiệm việc có một tâm trí có tri giác như ban đầu.

 
 
 

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
© Copyright by Dzung Le

©2025 by Dzung Le.
Powered and secured by Wix

bottom of page